80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_45

Một giây kế tiếp, thùng tắm của Thẩm tiểu thụ nghênh đón một quái vật lớn!

“A A A, ra ngoài!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị!

Đừng canh lúc lão tử tắm mà đột nhiên xông vào như bị tâm thần a! Bọt nước văng khắp nơi, quả thật hù chết người!

“Không”. Tay Tàn Thiếu Vũ chuẩn xác nắm lấy bụng mỡ của hắn.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Chỗ đó còn đau không?”. Tàn Thiếu Vũ hỏi.

“Đau!”. Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng gật đầu.

“Phải không?”. Tàn Thiếu Vũ nâng hắn lên một chút, ngón tay dọc theo cánh mông nhẹ nhàng lướt xuống.

Sau lưng Thẩm Thiên Lăng nổi hết da gà, vì vậy kêu ngao ngao muốn chạy. Kết quả eo bị giữ chặt, hơn nữa trong lúc giãy dụa, ngón tay của ai đó còn tiến vào một chút!

Quả thật chính là WTF WTF!

Thẩm tiểu thụ lập tức không dám nhúc nhích!

Cực kì không có triển vọng!

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Tàn Thiếu Vũ cười ra tiếng, tiến tới gần hôn lên cánh môi mềm mềm.

“Bỏ tay ra ngoài!”. Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai phẫn nộ!

Rốt cuộc cũng không đạt được hiệu quả gì!

Hơn nữa giống như đã muốn mà còn làm bộ từ chối!

Tàn Thiếu Vũ ôm hắn ra khỏi thùng tắm, tiện tay lấy khăn lau khô hai người, sau đó cùng nhau lăn lên giường!

Trần truồng bị hắn đè dưới thân, tim Thẩm Thiên Lăng đập cực nhanh, hai tay vòng qua cổ hắn.

“Sau này dù xảy ra chuyện gì cũng không cần phải sợ”. Tàn Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện”

Thẩm Thiên Lăng ôm hắn lật người lại, khiến hai người đổi vị trí.

“Heo con muốn gì?”. Tàn Thiếu Vũ bóp mông hắn.

“Cười một cái cho đại gia xem!”. Thẩm Thiên Lăng cưỡi trên người hắn, cực kì diễu võ dương oai!

Tàn Thiếu Vũ cong khóe miệng, cười đến cực kì yêu nghiệt!

Vì vậy Thẩm tiểu thụ lập tức xấu hổ mà cương lên!

Thật cực kì phóng túng!

Ngón trỏ của Tàn Thiếu Vũ dọc theo rốn hắn đi xuống. “Hóa ra Lăng nhi thích nhìn ta cười như vậy”

Cảm giác tê dại từ bụng truyền tới, Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra. “Không cho nhúc nhích!”

“Vì sao?”. Tàn Thiếu Vũ chọt cái bụng mỡ của hắn!

Thẩm tiểu thụ leo xuống khỏi người hắn, tiện tay cởi đai lưng trói tay Tần cung chủ lên đầu giường. “Ngươi đừng lộn xộn”

Tàn Thiếu Vũ phàn nàn. “Lăng nhi thật hung dữ”

Thẩm Thiên Lăng cúi đầu, khẽ hôn lên vành tai hắn một cái.

Đáy mắt Tàn Thiếu Vũ có chút ý cười.

Lần đầu tiên chủ động phục vụ, hô hấp Thẩm Thiên Lăng hơi khó khăn, trước hết hôn lên mặt hắn một trận, sau đó đổi vị trí xuống cổ, cuối cùng nằm giả chết trên cơ bụng.

“Đây đã là lần thứ hai rồi!”. Tàn Thiếu Vũ nhắc nhở.

Không cần phải nói ra a! Nhớ lần trước bỏ dở nửa chừng, Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, dùng tâm trạng của liệt sĩ hi sinh mà nhắm mắt liếm một chút!

A A A ta thật sa đọa!

Nếu để đại ca biết hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình!

Gió xuân êm dịu thổi khắp phòng, sau một lát, Thẩm Thiên Lăng cưỡi trên người hắn, hoa cúc hơi đau.

Tàn Thiếu Vũ nắm thắt lưng hắn, chậm rãi đẩy vào.

“Ngao ngao ngao!”. Thẩm tiểu thụ hít một hơi lãnh khí.

Tàn Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Ai lại kêu thành như vậy”

“Ngươi kêu thử xem!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn.

Tàn Thiếu Vũ khép hờ mắt phượng, vô cùng mê người mà rên rỉ một chút, giọng trầm thấp khàn khàn, cực kì hấp dẫn!

Thẩm Thiên Lăng cắn răng. “Nếu kêu chuyên nghiệp như vậy, hay là để ta xx ngươi là được!”

“Không”. Tàn Thiếu Vũ an ủi “tiểu Lăng”, khiến hắn thoải mái hơn. Tóc đen tôn lên làn da trắng nõn, lại thêm đôi môi nhạt màu và xương quai xanh lấm tấm mồ hôi, dù đang làm chuyện đó nhưng vẫn thanh nhã như tiên!

Nhưng thực tế trong lòng hắn lại đang điên cuồng dập lửa!

Cảm giác hậu môn sắp nứt ra này a…

Thật vất vả hoàn toàn vào trong, Thẩm Thiên Lăng nằm trên ngực hắn thở dốc. “Vị thiếu hiệp này, hay là hôm nay chúng ta làm tới đây thôi nhé”

Tàn Thiếu Vũ: …

“Ta thật sự không chịu nổi”. Thẩm Thiên Lăng vô lực.

Tàn Thiếu Vũ ôm eo hắn, giữ vững tư thế gắn kết giữa hai người mà xoay lại.

W – W – WTF!!!

Thẩm tiểu thụ phút chốc trợn mắt!!!

Bệnh trĩ quả thật không còn xa nữa đâu!!!

“Ngoan”. Tàn Thiếu Vũ ôm hắn, động tác chậm rãi. “Ta bôi thuốc mỡ tốt nhất cho ngươi rồi, sẽ không bị thương”

“Ngươi chém gió!”. Thẩm Thiên Lăng không nể mặt chút nào. “Xuân dược lần trước bị ngươi chém lên tới trời, kết quả phản ứng chậm đến mức chúng ta đi ăn cái lẩu trước cũng được!”

“Hử?”. Ánh mắt Tàn Thiếu Vũ hơi nguy hiểm.

“Ha ha ha ta nói lung tung thôi”. Ở thời khắc mấu chốt nhất định phải lấy lòng. “Thiếu hiệp ngươi thật ngọc thụ lâm phong, tuấn tú tao nhã”

“Phải không?”. Động tác Tàn Thiếu Vũ vẫn rất chậm.

“Ừ”. Thẩm tiểu thụ vô cùng ngoan ngoãn.

“Vậy ngươi thích không?”. Tàn Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng làm ra vẻ háo sắc.

“Tốt”. Tàn Thiếu Vũ phất tay buông rèm, ôm eo hắn đẩy nhanh tốc độ. “Chúng ta làm nhiều thêm vài lần”

Muội ngươi!

Vẻ mặt Thẩm tiểu thụ đầy máu và nước mắt!

Ta không phải có ý này biết không!

Thật đáng ghét!

CHƯƠNG 78: HOA SEN XANH!

Vì đêm nay Tần thiếu hiệp đặc biệt có hứng nên Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài bị hắn lật qua lật lại liên tục mà xx, cuối cùng thật sự chịu không nổi phải vô lực nghiêm túc kháng nghị. “Ta mệt!”

“Mệt thì ngoan ngoãn ngủ đi”. Tàn Thiếu Vũ cúi người hôn nhẹ lên má hắn.

Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Vậy ngươi xuống khỏi người ta trước đi!”

“Không!”. Tàn Thiếu Vũ bóp bóp mông hắn. “Còn muốn”

Muốn muội ngươi! Thẩm tiểu thụ nghẹn họng. “Ngươi còn tiếp tục như vậy nữa thì ngày mai ta nhất định không thể xuống giường”

“Không xuống được thì đừng xuống, ngươi có thể ngủ cả ngày”. Tàn Thiếu Vũ sờ cái eo múp múp của hắn.

“Nếu ngày dùng để ngủ thì cần buổi tối làm gì”. Thẩm Thiên Lăng chỉ trích hắn,

Tàn Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Ừ!”

Thẩm Thiên Lăng nhất thời nước mắt lưng tròng. “Thiếu hiệp ngươi như vậy có phải hơi thối nát rồi không?”

“Ai bảo Lăng nhi của ta khiến người ta yêu thích như thế”. Tàn Thiếu Vũ không hề áy náy.

Ngươi đã ăn no rồi còn trách thức ăn quá ngon sao? Thẩm Thiên Lăng khổ sở nói. “Một ngày bảy lần sẽ bắn hết mà chết đó”. Đừng trách ta không sớm nhắc nhở ngươi!

“Nếu có thể chết trên người nghi, vi phu cầu còn không được”. Tàn Thiếu Vũ kề vài tai hắn khàn khàn nói nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng gần như muốn khóc. Mẹ kiếp, lời này cũng nói ra miệng được. Thiếu hiệp ngươi có tự trọng chút đi!

“Ngoan, một lần cuối cùng nữa thôi”. Tàn Thiếu Vũ dỗ dàng hắn.

“Không được lừa ta”. Viền mắt Thẩm Thiên Lăng hơi đỏ. “Làm một lần cuối nữa thôi đó”

“Ừ, không lừa ngươi”. Tàn Thiếu Vũ ôm hắn xuống giường.

Ê ê đây là tình huống gì? Thẩm Thiên Lăng phút chốc trợn mắt. “Ngươi ngươi ngươi muốn đi đâu?”

“Ngươi nói xem?”. Tàn Thiếu Vũ đặt hắn lên bệ cửa sổ.

Đừng bắt đứng lần nữa chứ, quả thật đáng ghét! Thẩm Thiên Lăng ôm “tiểu Lăng” chạy về. “Chúng ta vẫn nên về giường… a!”

Ỷ vào trị số vũ lực cao hơn mà tùy tiện xách lên xách xuống người ta, quả thật tâm thần!

“Nằm sấp xuống”. Tàn Thiếu Vũ vỗ vỗ mông hắn.

“Không!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

Tàn Thiếu Vũ trực tiếp đặt hắn lên cửa sổ cưỡng hôn một phen, sau đó thừa dịp hắn còn choáng váng mà đè lên bệ cửa sổ, một lần nữa chậm rãi tiến vào.

“Nhẹ chút!”. Thẩm tiểu thụ kêu ngao ngao.

“Nhịn chút đi”. Tàn Thiếu Vũ nắm thắt lưng của hắn.

“Sao phải nhịn, xx thì hai người đều phải thoải mái!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. “Có ý kiến thì phải nói, có sửa đổi thì mới tiến bộ!”

Tàn Thiếu Vũ bị hắn làm cho choáng váng.

“Còn nữa, lần sau ngươi nhớ phải đổi thuốc mỡ!”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục lải nhải. “Cái chai này cơ bản chính là kem dưỡng da!”. Vừa nghe đã nhớ tới bà nội, thật không thể bi thảm hơn nữa!

Tàn Thiếu Vũ tăng thêm cường độ.

“Ngao ngao!”. Thẩm tiểu thụ hít một hơi lãnh khí.

“Từ giờ trở đi ngoại trừ rên rỉ, một câu cũng không cho nói”. Tay Tàn Thiếu Vũ xoa nắn phía trước của hắn.

“Dựa vào cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn. “Ta cũng có nhân quyền!”

“Dựa vào việc ta là tướng công của ngươi!”. Tàn Thiếu Vũ cắn răng. “Nói thêm câu nữa, ta sẽ bịt miệng ngươi lại!”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mọi rợ!

“Ngoan”. Tàn Thiếu Vũ cúi người hôn lên lưng hắn.

Cảm nhận được đầu lưỡi hắn liếm trên lưng mình, Thẩm Thiên Lăng hắng giọng. “Yamete ~” (Lâu lâu dịch thấy tiếng Nhật, vui ghê – có nghĩa là “đừng mà”, trong mấy bộ hentai anime hay có đó ~)

Tàn Thiếu Vũ: …

Thẩm tiểu thụ nghiêm túc quay đầu lại. “Tiếng của nước láng giềng”

Tần cung chủ bị hắn chọc cười.

Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng sung sướng, hướng về phía hắn làm mặt xấu!

“Có làm hay không?”. Tàn Thiếu Vũ bóp “tiểu Lăng”.

“Đương nhiên”. Thẩm tiểu thụ đầy khí phách. “Hầu hạ ta cho tốt, sau này bao ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý!”

Tàn Thiếu Vũ: …

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nằm trở lại bệ cửa sổ, bình tĩnh vờ như không thấy mình nói sai lời thoại!

Cực kì tự nhiên!

Tàn Thiếu Vũ vén mái tóc đen của hắn sang một bên, ngón tay trượt dọc theo cột sống. Vết chai trên đầu ngón tay mang đến cảm giác tê dại, Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, ngoan ngoãn rên rỉ ra.

Cảnh xuân vô hạn, rất hài hòa.

Mà cũng rất kịch liệt.

Không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cuộc yên lặng trở lại. Thẩm Thiên Lăng nằm thở dốc trên bệ cửa sổ, toàn thân giống như tiêu hết khí lực.

“Lăng nhi?”. Tàn Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Có ổn không?”

“Ừm”. Thẩm Thiên Lăng tựa ra sau, ở trước ngực hắn.

“Thật yêu ngươi”. Tàn Thiếu Vũ cắn lỗ tai hắn.

“… Ta cũng yêu ngươi”. Thẩm Thiên Lăng choáng váng, chỉ thấy mệt không chịu nổi, vì vậy một tay vịn song cửa muốn đứng vững một chút, ai ngờ vừa vặn đẩy cửa sổ ra.

Tiếng cánh cửa mở ra ken két, Thẩm Thiên Phong đúng lúc mang theo một bầu rượu từ nóc nhà nhảy xuống. Hắn ở phía sau tiểu viện, lười đi đường vòng, vì vậy định trực tiếp leo tường. Kết quả vừa mới đáp xuống đã thấy Thẩm Thiên Lăng đang trần truồng đứng bên cửa sổ với Tàn Thiếu Vũ.

“A!”. Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn.

Thẩm Thiên Phong hít một hơi khí lạnh. Tuy không phải hắn không có dự cảm, nhưng vừa nhìn thấy vẫn muốn một chưởng đập chết Tàn Thiếu Vũ.

“Thật ra bọn ta đang ngắm trăng”. Thẩm Thiên Lăng rất bình tĩnh.

Tàn Thiếu Vũ nén cười đến thắt cả ruột.

“Đại ca ngủ ngon”. Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đóng cửa sổ.

Thẩm Thiên Phong chóng mặt hoa mắt.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đồng cảm nhìn đại thiếu gia nhà mình.

Chừng vài lần là thích ứng thôi, bọn ta cũng vậy!

“Đại ca đi chưa?”. Trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Lăng quấn áo ngoài tựa vào cửa sổ lắng nghe, sau đó quay đầu dùng khẩu hình hỏi.

Tàn Thiếu Vũ gật đầu.

“Chắc chứ?”. Thẩm Thiên Lăng tỏ ra hoài nghi.

Tàn Thiếu Vũ vung ra một chưởng mở cửa sổ.

Trong viện quả nhiên trống rỗng.

“Làm ta sợ muốn chết”. Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm.

“Sợ gì?”. Tàn Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Quản trời quản đất, có thể quản được chuyện chúng ta ngắm trăng hay sao?”

Ngắm trăng muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra.

Sáng mai nhất định sẽ bị giảng một khóa chính trị!

Thật là sống không bằng chết!

Có điều sự thật chứng minh rằng Thẩm tiểu thụ lo lắng thừa, vì rạng sáng hôm sau Thẩm Thiên Phong đã ra ngoài, ngay cả điểm tâm cũng không ăn.

“Đại ca đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng vừa ăn cháo vừa hỏi.

“Thiên Ổ Thủy trại”. Tàn Thiếu Vũ đổ đậu hoa ra cho hắn. “Đi bàn bạc làm sao để đối phó với Ma giáo”

“Vậy sao ngươi không đi?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Tàn Thiếu Vũ cười. “Vì sao ta phải đi?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Còn sao nữa, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao!

“Có Tứ đại môn phái lãnh đạo rồi, ta đi làm gì?”. Tàn Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng đậu hoa.

“Nhưng mục đích của mọi người đều là Phượng Cửu dạ”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Hợp tác với nhau không tốt sao?”

“Ngươi có chắc là muốn ta đi không?”. Tàn Thiếu Vũ mỉm cười nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Vì sao ta lại không cho ngươi đi?”

Tàn Thiếu Vũ ý tứ sâu xa. “Trong Tứ đại môn phái có Vô Tuyết môn”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thế mà quên mất Hồ ly tinh, quả thật không được!

“Bây giờ còn muốn để ta đi sao?”. Tàn Thiếu Vũ tiếp tục đút hắn ăn bánh bao. “Đệ đệ không tìm thấy, còn tốn một khoảng tiền, còn bị người trong giang hồ nói xấu sau lưng, tâm trạng hắn nhất định không tốt. Nếu là khóc đến mệt…”

“Vậy cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta”. Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh cắt ngang.

Tàn Thiếu Vũ cười thành tiếng.

“Có gì đáng cười đâu!”. Vốn là nói thật!

“Ừ, không liên quan tới chúng ta”. Tàn Thiếu Vũ ăn bánh bao còn dư của hắn. “Chúng ta đi ngắm cảnh đi”

Thẩm Thiên Lăng hơi >_<.

Như vậy có phải không ổn không, dù sao mọi người đều đang bận bịu, thế mà chúng ta lại đi ngắm cảnh!

“Ở trong phòng bức bối cũng không ích gì”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Ra ngoài một chút biết đâu tìm được manh mối mới”

“Cũng tốt”. Tóm lại là không có gì làm, Thẩm Thiên Lăng gật đầu đáp ứng, sau khi ăn điểm tâm xong thì theo hắn ra ngoài.

Vì trong thành nhiều sông ngòi nên không khí buổi sáng ẩm ướt mà tinh khiết, Thẩm Thiên Lăng hít thở sâu một chút, không có khói xe và bụi bặm thật tuyệt vời!

Trong thành cũng không có nhiều người, Tàn Thiếu Vũ mang hắn chậm rãi đi dọc theo tường thành. Trong góc tường có một bà lão bán hoa ngọc lan, Thẩm Thiên Lăng chọt chọt Tàn Thiếu Vũ.

Tần cung chủ tự giác móc ra một thỏi bạc.

Bà lão xua tay. “Nhiều quá”

“Cầm đi”. Tàn Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt bà. “Đưa cả rổ cho chúng ta là được rồi”

Bà lão liên tục cám ơn, đứng dậy run rẩy rời đi.

Trong giỏ trúc được bện khéo léo, mùi hoa ngọc lan thơm ngát bay vào mũi, Thẩm Thiên Lăng cầm lấy đứng dậy thì thấy Tàn Thiếu Vũ vẫn ngồi xổm tại chỗ.

“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy trên một viên gạch ở chỗ rẽ có vẽ một đóa hoa sen màu xanh tinh xảo.

“Có phải có vấn đề hay không?”. Thấy vẻ mặt hắn không giống đang thưởng thức nghệ thuật, Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.

“Là ám hiệu của Khương Cốt bang”. Tàn Thiếu Vũ đứng dậy. “Hoa sen xanh hiện ra, thiên hạ đại loạn”

“Có ý gì?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Trước kia Khương Cốt bang là một đám tâm thần liều mạng”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Hiện giờ liên kết với Ma giáo, e rằng càng thêm phát cuồng”

“Ám hiệu này chứng tỏ bọn họ sắp có hành động lớn ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ừ”. Tàn Thiếu Vũ gật đầu.

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng.

“Đi thôi”. Tàn Thiếu Vũ kéo tay hắn. “Chúng ta đến Thiên Ổ Thủy trại một chuyến!”

Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn theo hắn, thầm thở dài.

Sao lại không thể thái bình cơ chứ…

Mặt khác ở Thiên Ổ Thủy trại, Ngâm Vô Sương một tay chống trên bàn, chân mày hơi nhíu lại, toàn thân nhìn qua rất mệt mỏi.

“Ngâm môn chủ không khỏe ư?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Đêm qua ngủ không ngon, không sao”. Ngâm Vô Sương xoa xoa thái dương, ngửa đầu uống cạn một chén trà lạnh.

Thẩm Thiên Lăng và Tàn Thiếu Vũ vừa bước vào thì đúng lúc nhìn thấy hắn nhẹ nhàng buông chén xuống, động tác tao nhã như thiên nga, vì vậy Thẩm tiểu thụ lập tức hơi khó chịu, vì mình so ra không bằng!

“Thiếu Vũ, Lăng nhi”. Thẩm Thiên Phong bất ngờ. “Sao các ngươi lại tới?”

Ánh mắt Tiêu Triển nóng bỏng.

Thẩm Thiên Lăng ho khan một tiếng, đại hiệp à ngươi kiềm chế chút đi, nhìn đói khát y như Hồng Quả Quả (Nữ MC chương trình cho thiếu nhi ~) vậy!

Ngâm Vô Sương làm như không phát hiện hai người, tự rót một chén trà.

“Ta phát hiện dấu hiệu hoa sen xanh của Khương Cốt bang ở thành Tây”. Tàn Thiếu Vũ nói.

Tay Ngâm Vô Sương khựng lại, nước trà sóng sánh ra bàn.

Dường như cảnh bị nhốt ở Quỷ thành ngoài sa mạc mấy năm trước lại hiện ra trước mắt, cũng lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là tuyệt vọng. Vốn đã triệt để bỏ cuộc, lại không ngờ sẽ có người liều chết xông vào cõng mình ra ngoài.

Tiếc rằng, cho dù có yêu nhiều hơn nữa cũng chưa từng được hắn đáp lại một lần.

“Hoa sen xanh?”. Thẩm Thiên Phong nghe vậy cũng hơi giật mình.

Tàn Thiếu Vũ gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì một người hầu đã lảo đảo chạy vào, cả người đều là máu tươi.

“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn.

“Ngâm môn chủ, Lạc Tuyết công tử đã trở về”. Người hầu môi run run, gần như sợ tới mức nói không nên lời. “Hắn điên rồi!”

CHƯƠNG 79: LẠC TUYẾT CÔNG TỬ LÀ KẺ ĐIÊN!

Vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Còn chưa chờ mọi người phản ứng, Ngâm Vô Sương đã bay ra ngoài.

Sảnh trước một mảnh hỗn loạn, Ngâm Lạc Tuyết hai mắt đỏ sậm, một tay cầm kiếm chém giết như điên. Giang Giao Long và Giang Ngân Long bị hắn ép lui bước, lại phải nể mặt Vô Tuyết môn mà không dám đả thương hắn. Mắt thấy đã không còn đường lui, may là Ngâm Vô Sương nghe được tin chạy tới. Huynh đệ Giang gia thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt bay ra phía sau, trả củ khoai lang bỏng tay này lại cho hắn.

“Lạc Tuyết!”. Ngâm Vô Sương quát lớn.

Ngâm Lạc Tuyết đờ đẫn nhìn hắn, bảo kiếm trong tay run lên, hướng hắn đâm tới.

Thẩm Thiên Lăng vừa được Tần Thiếu Vũ ôm tới thì thấy cảnh này. Ngâm Vô Sương từ mặt đất nhảy lên, một thân áo trắng bay bay theo gió, giống như bướm bướm, nhìn yếu ớt nhưng ra tay còn nhanh hơn điện.

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nhất thời cảm thấy nguy cơ, vì cái này rõ ràng cao cấp hơn màn tập thể dục theo radio của hắn. Hết lần này tới lần khác kém hơn tình địch, thật khó chịu!

Ngực Ngâm Lạc Tuyết trúng một chiêu, bảo kiếm trong tay loảng xoảng rơi xuống đất.

Ngâm Vô Sương vừa vươn tay định kéo hắn thì vẻ mặt Tần Thiếu Vũ đột nhiên nghiêm lại. “Coi chừng!”

Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn. Thiếu hiệp ngươi đừng bất ngờ hô lớn lên vậy chứ, quả thật hù chết người!

Động tác của Ngâm Vô Sương khựng lại, Ngâm Lạc Tuyết một chưởng đánh tới hắn, ngón tay lóe lên ánh sáng xanh biếc, nhìn kĩ đúng là ngân châm tẩm độc.

Thẩm Thiên Phong và Tiêu Triển đồng thời ra tay, từ phía sau giữ Ngâm Lạc Tuyết lại.

Ngâm Vô Sương đập vào gáy hắn, đánh hắn bất tỉnh.

“Trúng cổ ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Cảm ơn mọi người ra tay giúp đỡ”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương vô cảm ôm Ngâm Lạc Tuyết về nơi ở, lưu lại một bóng lưng cao quý!

Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi, vẻ mặt này người biết mới nói hắn đang cảm ơn, chứ người không biết còn tưởng hắn bị người ta thiếu tiền không trả.

“Ngươi thấy sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ rất nghiêm túc. “Ta không thấy gì cả”

“Sao lại thế được?”. Thẩm Thiên Phong không phản ứng kịp.

“Sao lại không? Ta chỉ thấy Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thiên Lăng trước mặt anh vợ và tình địch.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ê ê đủ rồi nha!

Phiền không chịu nổi!

Ánh mắt Tiêu Triển cực kì phẫn nộ!

“Ta về trước”. Thẩm tiểu thụ vô lực. “Các ngươi bàn chính sự đi”

“Không được đi”. Tần Thiếu Vũ xách hắn trở lại. “Rất rõ ràng, Ngâm Lạc Tuyết trúng cổ”

Tiêu Triển cười nhạt. “Cái này còn phải chờ ngươi tới phân tích sao?”

“Ngươi thấy đó”. Tần Thiếu Vũ dùng ánh mắt vô tội nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Không phải ta không nói đàng hoàng, mà là ta vừa nói thì hắn đã cố ý quấy rối”

Thẩm Thiên Lăng dựng tóc gáy. Thiếu hiệp, giọng điệu trẻ mẫu giáo méc cô giáo này của ngươi là sao!

Đương sự là bé Tiêu Triển cũng rất phẫn nộ. “Cái gì gọi là ta cố ý quấy rối? Chuyện trúng cổ người mù cũng nhìn ra, nói lời vô ích thôi thì đừng nói!”

“Rõ ràng là ngươi cố ý quấy rối”. Tần Thiếu Vũ rất kiên định. “Ta còn chưa nói hết câu ngươi đã cắt ngang!”

“Ngươi rõ ràng đã nói hết câu!”. Tiêu Triển căm tức nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Tiếp theo không phải các ngươi định ném bùn vào nhau đấy chứ?”

Thẩm Thiên Phong nhịn không được cười thành tiếng.

Tần Thiếu Vũ: …

Tiêu Triển: …

“Không được quậy, nói chính sự đi”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

Tần Thiếu Vũ thu hồi vẻ đùa cợt lại. “Ngâm Lạc Tuyết biến thành bộ dạng này, rõ ràng là bị Ma giáo và Khương Cốt bang bắt đi một thời gian. Hôm nay đột nhiên thả ra chỉ có thể chứng tỏ một việc”

“Việc gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Ra oai”. Thẩm Thiên Phong thản nhiên nói.

“Không sai”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu không Ngâm Lạc Tuyết cũng không rầm rộ một đường chém giết trở về như vậy. Đều là Phượng Cửu Dạ muốn ra oai với người trong giang hồ mà thôi”

“Ta qua xem một chút”. Tiêu Triển cau mày.

Thẩm Thiên Phong nói. “Ta cũng đi”

“Ta thì không đi được”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nắm bàn tay nhỏ bé của phu nhân đi hướng ngược lại. “Lăng nhi không thích Vô Tuyết môn”

Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Lười thì nói lười, đừng lấy lão tử ra làm cớ!”

“Lẽ nào ngươi muốn ta đi ư?”. Tần cung chủ làm ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tiêu Triển cười nhạt. “Ngày xưa lúc Tần cung chủ một mình lao vào Quỷ thành ở sa mạc liều mạng cứu Ngâm môn chủ ra thì đâu có lạnh lùng như hôm nay vậy”

Tần Thiếu Vũ cười mà như không cười. “Cũng vất vả cho Tiêu nhị đương gia khi phải nhớ kỹ như vậy”

“Đương nhiên”. Tiêu Triển nhìn thẳng hắn. “Khắp thiên hạ đều biết Ngâm môn chủ là là đệ nhất mỹ nhân trong chốn võ lâm…”

“Khó trách Tiêu nhị đương gia muốn vội vã qua xem hắn như vậy”. Tần Thiếu Vũ làm ra vẻ mặt bỗng nhiên bừng tỉnh.

“Nói bậy, sao ta lại phải vội vã qua xem hắn?”. Tiêu Triển giận dữ.

“Hồi nãy rõ ràng chính miệng Nhị đương gia nói muốn đi xem”. Tần Thiếu Vũ nhún vai.

Tiêu Triển phẫn nộ nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Ngươi tin sao?”

Thẩm tiểu thụ >_<. Liên quan gì đến ta, rõ ràng một câu ta cũng chưa nói, đúng là đứng mũi chịu sào! Hơn nữa hồi nãy đúng là ngươi muốn đi xem a!

Thẩm Thiên Phong đau đầu. “Các ngươi muốn làm ầm ĩ đến khi nào, chính sự quan trọng hơn”

Tiêu Triển nổi giận đùng đùng, hướng về chỗ ở của Ngâm Vô Sương.

Thẩm Thiên Phong nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ngươi cũng đi đi, nếu ta đoán không lầm, lúc này các môn phái đã nghe tin, sự việc quan trọng không thể đùa giỡn”

“Vậy ta về trước”. Thẩm Thiên Lăng nói.

“Quán trò đông người phức tạp, ngươi ở trong trại chờ ta”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Buổi trưa ăn no ngủ say, trời nắng đừng chạy lung tung”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, theo hộ vệ về khách phòng.

“Lúc trước ta chưa từng nghĩ đến ngươi sẽ cùng Lăng nhi…”. Tâm trạng Thẩm Thiên Phong rất phức tạp, nhất thời không biết nói thế nào.

“Đâu chỉ mình ngươi không ngờ”. Tần Thiếu Vũ cười cười. “Bản thân ta cũng không ngờ”

“Không biết sau này hắn có khôi phục trí nhớ được không”. Thẩm Thiên Phong thở dài.

“Lẽ nào ngươi mong cho hắn khôi phục?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong im lặng không nói.

“Có điều dựa theo tính cách bây giờ của Lăng nhi, dù nhớ lại chuyện lúc đó ngươi đánh hắn hôn mê cũng sẽ không ghi hận trong lòng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi cũng vì muốn tốt cho hắn”

“May mà hắn không xảy ra chuyện gì lớn”. Thẩm Thiên Phong thở dài. “Nếu lần đó hắn thật sự xảy ra chuyện, ta có chết cả trăm lần cũng không đủ đền tội”

Lúc trước mình vốn mang một nhóm thuộc hạ đi phân đà ở Giang Bắc, nhưng trên đường nhận được bồ câu đưa tin của Tần Thiếu Vũ. Trong thư nói Thẩm Thiên Lăng có thể đang làm việc cho Ma giáo. Lúc mới biết việc này đương nhiên trong lòng đầy tức giận, nhưng vẫn thầm mong hết thảy đều là hiểu lầm. Vì vậy phái thuộc hạ đi trước, còn mình âm thầm vòng về Nhật Nguyệt sơn trang, thừa dịp đêm tối lẻn vào nơi ở của Thẩm Thiên Lăng, lại vừa vặn thấy hắn tìm kiếm quanh thư viện. Nhân lúc đó mình vào phòng hắn kiểm tra, lại tìm ra Tuyết Vực Hồng Liên của Ma giáo và một vài lá thư bị xé nát.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .